-
Ngày Đăng: 23 October 2021
-
Lượt xem: 1476
Lạy Chúa! Tạ ơn Chúa hai đợt thiện nguyện đã khép lại, con nay xin gửi lại cho Ngài, cánh đồng này là của Ngài, đôi tay con nhỏ bé nên chẳng thể nắm giữ, cũng chẳng thể hoàn thành. Mọi dang dở xin đặt trọn trong sự quan phòng của Ngài. Xin Chúa thay đổi cõi lòng con và cõi lòng nhân loại, xin cho chúng con một đà tiến mới, một sức sống mới, một quyết tâm mới trong một nhịp khởi đầu hoàn toàn mới. Xin cho con luôn đủ, đủ yêu thương, đủ can đảm, đủ mạnh mẽ để luôn đủ vững chãi trong những bước chân gieo rắc Tin Mừng.
HẠT GIỐNG NẢY MẦM
Bàn tay siết lấy bàn tay
Yêu thương lan tỏa đẹp thay nồng nàn
Trung tâm y tế đầy tràn
Tân Uyên rộn tiếng giòn tan nụ cười.
Khoa tôi vỏn vẹn có mười
Cha sơ nên một vui tươi quên mình
Cho đi phục vụ tận tình
Đổ bô, tiêm thuốc, đẩy bình Oxy
Bát canh, tô cháo, gói mì
Tã, khăn, quần áo thiếu gì góp thêm.
Chập chờn khắc khoải từng đêm
Tiếng xe đưa xác bên thềm hành lang
Mộng dài ai dệt dở dang
Ngài ơi sao nỡ cắt ngang cuộc đời?
Bởi đâu Cha đã kêu mời
Để con trông cảnh rối bời thương đau?
Bạn ơi ta hãy cùng nhau
Góp chung sức nhỏ phép màu sẽ nên.
Khoa điều trị của chúng tôi đợt một được 4 thiện nguyện viên, đợt hai 1 người về và thêm 6 người mới: Một Linh mục Gp. Phú Cường, một Linh mục Dòng Thừa Sai Đức Tin, một Thầy dòng Thừa Sai Thánh Mẫu Chúa Cứu Thế, một sơ dòng Con Đức Mẹ Phú Cường, một sơ Tiểu Muội, một sơ Đa Minh Bùi Chu, ba sơ dòng Nữ Tu Maria và tôi, nơi đây chúng tôi sống một bầu khí gia đình thân thương đầm ấm như anh em một nhà vậy. Để khởi đầu một ngày mới chúng tôi cùng nhau hiệp dâng Thánh lễ trong một căn phòng rất đơn sơ, nhỏ hẹp, nơi đây chúng tôi cùng nhau múc cho đầy “bình dầu” của mình hầu đủ sức cháy sáng suốt cả ngày sống nhất là trong những lúc tưởng chừng như gục ngã trước nỗi đau của người bệnh. Mỗi ngày chúng tôi không chỉ chia sẻ cho nhau những miếng ăn, viên thuốc, các vật dụng hay những kinh nghiệm sống, kinh nghiệm làm việc mà còn cho nhau cả chính con người của mình, cho nhau những niềm vui, nụ cười, đôi khi chỉ một cái vỗ vai đầy an ủi, một lời nói khích lệ tinh thần, cùng vui niềm vui của người bệnh, cùng khóc với nỗi đau của họ, cùng lo lắng cho nhau khi đau bệnh, cùng chỉ cho nhau cách phòng bệnh, cùng nhau phục vụ tận tình, cùng trăn trở, thao thức cho những ưu tư còn dang dở… Chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ những ngày tháng thật hạnh phúc và đầy ý nghĩa. Và cuối cùng phép màu đã xảy đến với mảnh đất thị xã Tân Uyên này.
“Các em có nhớ Tu Hội của chúng ta được thành lập như thế nào không? Chúng ta đã được khai sinh trong cơn đại dịch của nước Pháp và hôm nay chính là cơ hội để chúng ta sống ơn gọi đích thực của mình”. Lời dặn dò của Chị Cố Vấn miền trong buổi tối trước ngày ra quân một lần nữa như nhắc nhở tôi: “Hãy trở về nguồn để tìm lại cảm hứng và trực giác của các Đấng Sáng Lập” (Hiến Pháp Tu Hội NTBA)
Trước một bầu khí náo nhiệt, sôi nổi, thấy rõ được niềm phấn khởi và sự hăng say của đội ngũ đông đảo các linh mục, tu sĩ, giáo dân thiện nguyện Đức Giám mục Giáo phận Phú Cường ban phép lành và nhắn gởi: “Tôi không biết những con người nhỏ bé này có thể làm được gì ở nơi mình sẽ tới nhưng tôi muốn nhắn nhủ tới tất cả các anh chị em rằng: Anh chị em hãy cố gắng chu toàn thật tốt nhiệm vụ của mình, hãy trở nên những người thân bên cạnh, động viên, an ủi, khích lệ tinh thần các bệnh nhân thay cho những người nhà của họ. Tôi cùng toàn thể Giáo phận cũng như tất cả mọi người luôn hướng về anh chị em trong lời cầu nguyện”.
Quả thật, tự sức mình chúng tôi chẳng thể làm được gì nhưng nhờ ơn Chúa ban qua sự đồng lòng của tất cả mọi người mà mọi sự đã trở nên thật tốt đẹp. Tạ ơn Chúa đã cho tôi được làm con Chúa, làm một Nữ Tử Bác Ái giữa lòng Tu Hội, để hôm nay trong cơn đại dịch, khi mọi người cần đến thì tôi dưới sự ủy thác của Tu Hội được diễm phúc chia sẻ một chút công sức nhỏ bé của mình đóng góp cho công ích chung.
Cha ông ta đã bảo “Vạn sự khởi đầu nan” thật chẳng sai chút nào, ngày đầu tiên ra mắt khoa điều trị, chị điều dưỡng trưởng hỏi tôi có còn nhớ nghề không, tôi mỉm cười, vui vẻ thú thật: “Dạ em đi tu cả 6 năm nay rồi nên cũng quên nhiều, có gì không nhớ hay không biết em sẽ hỏi”. Chị gật gù tin tưởng thế là chị rút đi một em điều dưỡng của lầu 2 và thế tôi vào đó. Cái khó khăn đầu tiên mà tất cả chúng tôi đều phải vượt qua chính là bộ đồ bảo hộ cấp 4 kín mít, rất nóng và khó thở. Thú thật, ngày đầu tiên vào buồng bệnh tôi cũng lăng xăng phụ các em chạy lên chạy xuống đón bệnh nhân mới, làm đủ chuyện rồi quay sang chích thuốc. Chích chưa xong một phòng, tôi bắt đầu cảm thấy mệt, mồ hôi ướt đẫm, giơ cánh tay lên một dòng nước chảy ngược trong người, đôi chân như đang lội trong vũng nước, mắt kính bắt đầu mờ dần và tôi cảm thấy khó thở. Bước ra hành lang một lúc thấy thoải mái hơn tôi lại tiếp tục, xui cho tôi trúng ngay buồng bệnh nặng toàn bệnh nhân co thắt ngực, thở ra, nhìn họ khó thở thế là cơn khó thở của tôi lại kéo đến, hai mắt trợn ngược, miệng há hốc chẳng thở được, tưởng chừng như đã bị nhiễm bệnh. Thế là tôi phải bỏ dở buổi làm việc… Đó là buổi sáng đầu tiên của tôi… Thấy tôi chưa quen các em đề nghị tôi giúp việc giấy tờ ở phòng hành chính, tạm thời tôi chấp nhận vậy trong buổi chiều hôm ấy. Đến phiên chích thuốc tối tôi quyết định lại vào buồng bệnh, phải tập từ từ mới được. Trong đầu tôi luôn phải tự kỷ ám thị: Vạn sự khởi đầu nan, gian nan không được nản, tôi không được phép bỏ cuộc. Về phòng chia sẻ cho nhau mấy anh chị em ai cũng gặp khó khăn vậy. Chúng tôi luôn động viên nhau dù thế nào cũng không được bỏ cuộc và phải sống sót trở về…. Suốt một tuần đầu khó khăn như thế, có người trong nhóm đã muốn bỏ cuộc vì không vượt qua được, nói thật, tôi cũng rất sợ, mỗi lần mặc bộ đồ bảo hộ tôi lại nói với Chúa rằng: “Lạy Chúa! Con cũng sợ nhưng đây là cái khó đầu tiên và căn bản nhất như chiếc chìa khóa vậy, nếu không chinh phục được nó thì con sẽ chẳng giúp gì cho ai được, một chút cũng không. Xin giúp con và các anh chị em con vượt qua nó rồi sau đó Chúa muốn con phục vụ bao nhiêu cũng được”. Nhờ ơn Chúa sau một tuần ai cũng vui tươi, mạnh khỏe ở cả ngày trong buồng bệnh mà chẳng thấy vấn đề gì.
Nhân sự của lầu 2 được 5 người: 2 bác sĩ, hai điều dưỡng và tôi. Ai cũng hỏi tôi làm ca nào, nhưng sự thực làm gì có đủ người mà chia ca, mấy anh chị em cùng nhau làm rồi khi ai mệt quá thì thay nhau nghỉ. Đã vất vả chiến đấu từ đầu mùa dịch tới giờ em nào cũng mệt mỏi, phờ phạc và chỉ muốn được về nhà, đến nỗi các em hay vui miệng bảo: “Ước gì em dương tính để được nghỉ ngơi vài ngày…” Hôm test PCR 2 em nhiễm, nó vui vẻ nghỉ được một buổi chiều thì báo lại âm tính hết, máy chạy lộn, em nào cũng buồn thiu và lại tiếp tục cuộc hành trình. Thực trạng của nơi tuyến đầu là vậy, nghe sao mà phũ phàng quá, xót xa lòng. Các em ở đây rất thương nhau, các em bảo Covid nên chẳng được về nhà, ở đây như gia đình thứ hai của chúng em rồi, tất cả mọi người cùng nhau gánh vác và chiến đấu chỉ mong cho người bệnh mau khỏe thì chúng ta mới khỏe được. Tự nhiên, tôi thấy trên vai mình thêm một sứ mạng nữa, không chỉ là an ủi các bệnh nhân nhưng còn phải khích lệ tinh thần các em nữa.
Lầu 2 của chúng tôi luôn dao động từ 25-30 bệnh nhân, mỗi ngày bệnh nhân phải chích 3 cữ thuốc: 8h-14h-20h, không kể những lúc nhận bệnh mới, thay bình Oxy, và đủ thứ phát sinh khác nên một ngày tốn không biết bao nhiêu bộ đồ bảo hộ mà kể, mỗi lần ra buồng bệnh là tắm gội liền, ngày nào ít cũng vài lần bởi vậy da ai cũng mẩn ngứa vì dị ứng cồn xịt khuẩn, tóc tai thì xơ xác như bó rơm… Công việc chính là vào buồng bệnh, nhưng để vào được trong đó thì khâu chuẩn bị thực rất quan trọng: 3 người pha thuốc tiêm, cắt thuốc uống, ghi ống máu khoảng một tiếng rưỡi, trung bình một ngày phải bẻ tới 200 ống nước cất, đống rác không có gì ngoài vỏ thuốc. Sau đó, chuẩn bị đồ bảo hộ tươm tất để có thể chiến đấu tới trưa với một lượng lớn công việc: lấy máu xét nghiệm, thử đường huyết mao mạch, phát thuốc uống, tiêm thuốc, truyền dịch, thay băng rửa vết thương, thay bình Oxy, thay tã, cho bệnh nhân nặng ăn uống, đưa bệnh nhân đi chụp X-quang… Các bệnh nhân không được phép cho người nhà vào chăm nuôi vì thế nhân viên y tế phải lo từ A-Z. Buổi chiều và tối nhẹ hơn một chút, chỉ chích thuốc và cho ăn, vì thế nên hai buổi này được tận dụng để kết hợp làm hồ sơ bệnh án. Khoảng 11h đêm tôi kết thúc ngày làm việc của mình, cũng có khi tới 2-3h sáng với các trường hợp bệnh nặng hay tử vong. Lầu 2 tỉ lệ tử vong cao nhất, có ngày hai ba người qua đời cùng lúc. Phòng chúng tôi nằm trên lầu nhìn xuống đối diện nhà xác nên mỗi đêm đi làm về tôi thường dành ít phút để cầu nguyện cho người quá cố. Khi đã quen việc tôi thường dành thêm một khỏang thời gian sau khi đã chu toàn công việc của mình để ở lại thăm hỏi, động viên tinh thần bệnh nhân xem họ thiếu gì, cần gì, đôi khi chỉ là lau dọn căn phòng cho sạch hay cắt móng tay, gội đầu, lau người cho bệnh nhân thoải mái… Vì thế tôi thường trở về nhà trễ hơn các chị em khác. Các anh chị em thiện nguyện trong khoa điều trị ai cũng tận tâm cả, khi biết được bệnh nhân thiếu gì thì bằng mọi cách chúng tôi gắng kiếm cho bằng được từ quần áo, khăn, tã, giấy, xà bông, cháo, mì, sữa, chà bông, cơm, canh… đôi khi chúng tôi nhường chính những phần ăn của mình cho họ, có khi thì bắn tiền cho những thuê bao không còn tiền để liên lạc với người thân… ngay cả cái mền đang đắp, cái áo đang mặc khi họ cần chúng tôi cũng chẳng tiếc. Thật sự là một khi đã yêu rồi thì nhìn thấy đủ thứ cần phải làm. Sống cùng với bệnh nhân mới thấu cảm được mọi sự, mới chạm được vào nỗi đau, nỗi cô đơn, tuyệt vọng của họ, đau vì căn bệnh, cô đơn không người thân bên cạnh, tuyệt vọng vì chẳng có niềm tin, bởi tất cả đều là người ngoại giáo.
Ra đi trong niềm khắc khoải mà các chị đi thiện nguyện ở Sài Gòn đã chia sẻ: “Trong cơn đau bệnh đa số các tín hữu mất niềm tin” vì thế suốt hai tuần đầu tôi cứ mải mê đi dò hỏi xem có tín hữu công giáo nào không, mò mãi mà chẳng tìm được gì. Chợt trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng: “Cây không có sao mình không trồng?” Thế là kế hoạch rửa tội thành hình, tạ ơn Chúa Thánh Thần linh hứng. Từ đó, cứ mỗi lần làm việc với bệnh nhân tôi lại tranh thủ nói về Chúa cho họ như cha Vinh Sơn vẫn bảo ‘đừng rời đi khi chưa nói được một lời nào về Chúa cho họ’. Sau gần hai tháng phục vụ tôi đã rửa tội cho mười người, hiện bốn người đã khỏe lại và được xuất viện. Bên cạnh đó cũng có một vài người cùng gia đình của họ xin được học đạo khi ra viện. Khi được hỏi tại sao không theo đạo đa số câu trả lời là vì chưa từng được nghe ai nói và cũng không có cơ hội tìm hiểu. “Lạy Chúa, xin sai thợ ra gặt lúa về vì lúa đã chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít.” Tạ ơn Chúa đã để Thánh Thần hoạt động nơi tôi trong một việc mà trước đó tôi chưa bao giờ nghĩ tới.
Một chị bệnh nhân tuổi ngoài ba mươi đang còn hai đứa con thơ dại từng ngày mong ngóng mẹ về, quả thật hôm nay chị đã về, về trên tay bố nó trong một hũ hài cốt xót xa… Chị ra đi không đành lòng nhắm mắt, tôi đến bên vuốt nhẹ đôi mắt và thỏ thẻ vào tai chị: “Chị Rương à, Chị đi bình an nhé, mọi sự phó thác vào tay Chúa quan phòng nhé chị” thế là đôi mắt của chị từ từ khép lại, hai hàng lệ trào ra, sao mà xót xa quá. Già trẻ, lớn bé, nam nữ chẳng trừ một ai, nay đưa vào còn hồng hào, khỏe mạnh, nói nói, cười cười mai đã đẩy ra cửa sau, cứ thay nhau canh giữ nhà xác chẳng lúc nào vắng người. Người chết vì bệnh cũng có mà chết vì tâm lý cũng nhiều. Phận người sao mau qua đến thế? Đứng trước cái ranh giới mong manh của sự chết, dẫu đôi tay cố níu chặt mà sự sống cứ vô tình buông lơi, bác sĩ cũng chỉ biết khóc ròng nhìn bệnh nhân chết trên tay mình, ta mới thấy cái giới hạn của con người, chỉ còn biết nương tựa vào lòng Chúa xót thương. Lại có những bệnh nhân tuyệt vọng đến tột cùng: “Sao không chích cho tôi một mũi cho chết luôn để bác khỏi khổ mà tôi cũng khỏi khổ, cố gắng chữa làm gì?” Họ không còn thiết tha với cuộc sống nữa, bởi có sống thì cũng chẳng biết đi về đâu, còn nơi đâu để về? và rồi không thèm cộng tác với phác đồ điều trị của bác sĩ, bứt dây Oxy, bứt dây truyền dịch cho máu chảy lênh láng ra phòng, tiêu chảy khắp giường, có bệnh nhân đến đêm thì bỏ trốn phải đi tìm về… Trước thảm cảnh đó tôi chỉ biết khóc mà chất vấn với Chúa: “Lạy Chúa! Ngài đây sao? Làm sao con có thể tin nổi đây chính là Ngài?” Sau vài phút thinh lặng, tôi nghe được trong lòng: “Chính là Ta đó, Ta nghèo trong cái nghèo của họ. Hãy thương lấy họ…” Quả thật, đó chính là niềm xác tín mà chúng ta phải có khi phục vụ “Người Nghèo - hiện thân của chính Chúa”.
Những ngày tháng ấy tuy ngắn ngủi nhưng lại là những cuộc chiến nội tâm thật dài, lê thê như chợ chiều lạc bóng vậy. Đêm nay thấy bà có vẻ mệt, sáng mai tôi vội vắt cho bà ly nước cam, sao bà không đợi uống mà đã vội ra đi? Lại một ngày khác, một tín hữu công giáo bị tiểu đường, đường quá cao phải nhịn ăn chờ hạ bớt, xin mãi mới được trái bí xanh, tôi vội luộc đưa vào cho bà ăn giữa bữa thì bà đã hôn mê… Thật chẳng biết nói gì, trách bà sao chẳng đợi, để lòng con hụt hẫng???
Có người bên cạnh trong những giây phút cuối đời quả là một niềm an ủi rất lớn đối với những người bệnh, trong khoảnh khắc ấy họ rất sợ hãi và cô đơn. Dù chỉ là một cái nắm tay thôi cũng đủ làm cho họ an lòng. Sau khi họ ra đi chúng tôi lau người, thay đồ cho họ, đeo khẩu trang, đắp khăn che mặt, đắp mền rồi kêu các anh bảo vệ lên bọc nilon lại, khử khuẩn và đưa xuống nhà xác cùng với đồ đạc của họ, một cái chết thật đơn sơ không người thân đưa tiễn. Bản chất là người hay nhát sợ thế mà không biết tự lúc nào tôi đã không còn biết sợ là gì, tôi chỉ muốn được ở với họ trong những giây phút cuối cùng, nắm đôi bàn tay họ trong lúc mà sự sống giao thoa với cái chết, lòng quặn đau cảm nếm một sinh linh đang từ từ rời bỏ cõi đời, sự sống chảy dọc xuống đôi bàn đôi bàn tay rồi bỗng đâu trôi mất, đôi khi chỉ có một mình tôi và họ, trong căn phòng lạnh lẽo của màn đêm thanh vắng , người sống khóc thương kẻ đã qua đời. Trong nhà xác họ sẽ được bảo quản lạnh chờ xe đi hỏa táng. Mỗi hũ cốt được trả về với giá 17 triệu đồng. Tiền viện phí được nhà nước chi trả còn tiền lấy tro cốt gia đình phải chịu, sau này tùy chính sách hỗ trợ. Tổng kết có hơn hai chục cái hồ sơ mà tiền viện phí cả gần hai tỷ bạc, nhưng rồi ai ra đi thì vẫn cứ ra đi, tiền bạc cũng chẳng làm được gì… Có lần khi bước vào buồng bệnh, thấy các em cứ đứng nhìn long ngóng, chỉ một em mạnh dạn hơn đang thay đồ cho một bà cụ mới qua đời mà mắt cứ mở trừng trừng, tôi lại gần vuốt cho mắt cụ nhắm lại, thấy tôi đến các em cùng xúm lại phụ, được vài phút lại thấy chạy đâu hết, tôi ngước lên thấy mắt cụ lại trợn ngược trừng trừng, lần này phải vuốt lại và thêm lời an ủi cụ mới chịu ngủ yên. Phải chăng cụ vẫn còn vướng bận điều gì đó?
Được cùng với bệnh nhân trải qua từng nỗi đau một, tôi thấy ơn gọi của mình thật ý nghĩa, được làm một ngọn nến sáng giữa lúc đêm đen để khơi lên niềm hy vọng cho những mảnh đời nghiệt ngã. Tạ ơn Chúa đã đào luyện tôi trong một ơn gọi thiết thực mà cao quý, để hôm nay khi cơ hội đến, tôi mới có thể dùng hết cả con người của mình để cho đi một cách vô điều kiện, chúng tôi muốn nói với các bệnh nhân của mình rằng dù ngay cả trong những lúc tưởng chừng đau thương, cô đơn nhất thì Thiên Chúa vẫn không bao giờ bỏ rơi họ, qua sự hiện diện của một ai đó thật xa lạ là chính chúng tôi. Mỗi ngày tôi dặn lòng phải biết yêu bản thân nhiều hơn, vì sức khỏe là món quà vô giá Chúa ban, đừng bao giờ hao mòn sinh lực ngoài những việc làm vinh danh Chúa, đừng để lòng vướng bận bởi những thứ nhỏ nhoi, vụn vặt của cuộc sống, hãy biết sống quảng đại hơn, cho đi, yêu thương và tha thứ, hãy đong cuộc đời cho thật đầy và thật ý nghĩa. Bởi cuối cùng chỉ còn lại một điều duy nhất đó chính là tình yêu.
Tạ ơn Chúa đã cho hành trình sai đi năm II của tôi với những trải nghiệm thật ý nghĩa, chắc hẳn những kinh nghiệm ấy sẽ dưỡng nuôi tôi trong suốt chặng đường ơn gọi của mình. Mỗi ngày trôi qua đều nhuốm những màu cảm xúc riêng của nó, cùng những trải nghiệm thiêng liêng sâu sắc mà chỉ nơi đây và cho tới bây giờ tôi mới có được. Đã có lúc tôi hỏi Chúa liệu rằng những công việc nhỏ bé, giới hạn mà chúng tôi đang hết lòng cố gắng này có mang lại kết quả gì chăng? Những hành vi yêu thương nhỏ bé này liệu có giúp được gì cho nhân loại đang đau khổ? Và Chúa đã cho tôi câu trả lời trong ngày làm việc cuối cùng của mình, bình thường khi dọn thùng rác nhân viên tôi luôn thấy có những hộp cơm còn một nửa, sáng nay khi mới đến làm việc tôi thấy một em xách mấy hộp bún âm thầm đặt vào bàn đồ ăn cho người bệnh, bị tôi bắt gặp em bẽn lẽn: “Cho bệnh nhân ăn, tụi em ăn gì cũng xong ấy mà, ăn không hết bỏ đi tội chết” và qua đoạn hội thoại của hai em đang pha thuốc: “Ê mày ơi sao tự nhiên tao muốn mua vài thùng mì gói cho bệnh nhân quá, thấy họ đói tội ghê luôn” lại một đoạn hội thoại của hai em khác, em y tá ở trong buồng bệnh, em bác sĩ ở ngoài nên phải gọi nhau qua một bộ đàm: “Alô anh Tiến ơi, có nghe em nói không anh Tiến!”, “Anh nghe nè Thanh” , “Anh Tiến vào trong giỏ của em lấy giùm em cái áo sơ mi trắng giùm em với”, “Áo sơ mi ấy hả? Nhưng mà để làm gì?”, “Để em cắt bớt cái tay đi cho con nhỏ Nhân nó mặc, nó hết đồ mặc rồi”. Và khi ra khỏi buồng bệnh tôi thấy một người bệnh nhẹ hơn đang giặt đồ cho người bệnh nặng, một hình ảnh tuyệt đẹp, chỉ nơi đây mới có. Quả thật, yêu thương luôn có sức lan tỏa, cuối cùng thì hạt giống cũng đã chịu nảy mầm… Và cho đến hôm nay Chúa vẫn không ngừng cho tôi câu trả lời khi Bình Dương đã tháo giãn cách và Trung tâm y tế thị xã Tân Uyên nơi chúng tôi phục vụ đã dọn dẹp hết Covid để trở lại hoạt động bình thường.
Lạy Chúa! Tạ ơn Chúa hai đợt thiện nguyện đã khép lại, con nay xin gửi lại cho Ngài, cánh đồng này là của Ngài, đôi tay con nhỏ bé nên chẳng thể nắm giữ, cũng chẳng thể hoàn thành. Mọi dang dở xin đặt trọn trong sự quan phòng của Ngài. Xin Chúa thay đổi cõi lòng con và cõi lòng nhân loại, xin cho chúng con một đà tiến mới, một sức sống mới, một quyết tâm mới trong một nhịp khởi đầu hoàn toàn mới. Xin cho con luôn đủ, đủ yêu thương, đủ can đảm, đủ mạnh mẽ để luôn đủ vững chãi trong những bước chân gieo rắc Tin Mừng.
Cảm nghiệm sau chuyến Tình nguyện Chăm sóc Bệnh nhân Covid
TTYT Mới Tân Uyên, Từ ngày 15/08 - ngày 15/10/2021
SƠ MINH QUỲNH, NTBA
Cùng Chuyên Mục Sống Đức Tin
Ý Cầu Nguyện Tháng 06
"CẦU NGUYỆN CHO SỰ GIA TĂNG LÒNG NHÂN TỪ ĐỐI VỚI THẾ GIỚI"
Chúng ta hãy cầu nguyện để mỗi người trong chúng ta tìm thấy sự an ủi trong mối liên hệ cá nhân với Chúa Giêsu và biết học nơi Trái tim Chúa lòng nhân từ đối với thế giới.
Giải Đáp Hôn Nhân & Gia Đình
Hạt Giống Đức Tin
Chuyên Đề
Đang Online
We have 157 guests and no members online