-
Ngày Đăng: 04 October 2024
-
Lượt xem: 174
Chúa nói con hãy nhìn dưới chân thập giá, để con nhìn thấy hình ảnh một người đang tận mắt chứng kiến con trai mình trút hơi thở cuối cùng.
HÃY AN ỦI, AN ỦI DÂN TA (Is 40,1)
Lạy Chúa, hôm nay hình ảnh người bạn thân của con đã mất lại trở về trong tâm trí con.
Đó là người con từng xem như thân cận nhất, là người hiểu mình nhất, là tri kỷ, là tâm giao.
Cuộc đời đưa đẩy chúng con không còn đi chung con đường, không còn được ở gần nhau, nhưng mỗi người chúng con vẫn giữ người kia trong tim mình như một nguồn an ủi, và mỗi khi có dịp, lại hân hoan tìm gặp nhau.
Và rồi một cơn bạo bệnh đã mang bạn ấy đi, mãi mãi.
Con tưởng nỗi buồn mất bạn đã được chôn sâu trong lòng con. Có lẽ chính con cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Thế rồi hôm nay, một câu chuyện con đọc được trên mạng lại khiến con nhớ lại bạn mình, để rồi con tim lại thổn thức.
Vết thương vẫn còn đó, còn chưa khép miệng. Vẫn đau đớn khi chạm vào.
Và con vẫn quay quắt với câu hỏi cũ: Tại sao?
Và con vẫn quay quắt vì không thể tìm ra câu trả lời.
Và con vẫn chẳng nghe thấy Chúa nói gì khi con lên tiếng hỏi.
Không phải vì Chúa chẳng lên tiếng trả lời con, mà vì con không muốn nghe câu trả lời của Chúa. Con chỉ muốn Chúa trả lời theo ý con. Con chỉ muốn được gặp lại bạn con, và nỗi đau bấy lâu sẽ không còn nữa.
Phải, và nỗi đau sẽ không còn nữa. Đó là mong muốn của con.
Con không muốn đau đớn nữa. Con đã đau đớn quá lâu rồi.
Sao Chúa không trả lời con như con muốn?
Và con thấy Chúa mời gọi con hãy nhìn lên, nhìn về phía xa, thật xa, nơi những người bên cạnh con.
Chúa hỏi: Con nhìn thấy gì?
Con nhìn thấy một người cha, người chồng mất cả vợ con trong thiên tai vừa qua.
Con nhìn thấy một đứa bé đang cầm trên tay di ảnh của người anh.
Con nhìn thấy một người mẹ thất thần, chiếc điện thoại trên tay, đã bao nhiêu cuộc gọi, bao nhiêu hy vọng, mà người con vẫn chưa bắt máy.
Con nhìn thấy những người đang đau khổ vì mất đi người thân yêu nhất của mình.
Và Chúa nói con hãy nhìn dưới chân thập giá, để con nhìn thấy hình ảnh một người đang tận mắt chứng kiến con trai mình trút hơi thở cuối cùng.
Người đó là Mẹ Maria.
Mẹ đứng đó. Tâm hồn tê tái sầu. Một bài thánh ca đã miêu tả hình ảnh Mẹ như thế.
Và con cũng nhìn thấy nơi hình ảnh Mẹ một sự đồng cảm và thấu hiểu sâu sắc.
Con chạy đến bên Mẹ, trong tâm trí con, và Mẹ cùng con chia sẻ nỗi buồn của nhau, dù con không dám so sánh nỗi buồn của mình với của Mẹ.
Và tim con lặng yên, không còn kêu la đau đớn nữa. Nó đã được sưởi ấm rồi.
Con dâng lên Mẹ hiền lời cảm ơn vì đã an ủi con.
Nhưng Mẹ đưa tay chỉ cho con những người kia, những người con đã nhìn thấy lúc nãy.
Mẹ muốn con hãy an ủi họ, an ủi họ như Mẹ đã an ủi con. An ủi họ dù tim con vẫn còn chưa lành vết thương, như Mẹ vậy.
Khi con đến và an ủi họ, con đừng mang vai vế kẻ bề trên, nhưng hãy là người chia sẻ nỗi đau với họ, như một con người cũng mang trong mình những nỗi đau, để cái được mang đến cho người khác không phải là lời động viên sáo rỗng, nhưng là sự thấu hiểu thực sự.
Con đã có được một bài học. Một bài học không mới, vì chính lời kinh Hòa Bình của thánh Phanxico đã dạy con: tìm an ủi người hơn được người ủi an. Nhưng giờ đây con đã hiểu, thực sự hiểu bài học này.
Con xin được làm người an ủi, vì chính con đã được ủi an. Amen.
Bình An
Ý Cầu Nguyện Tháng 12
“CẦU NGUYỆN CHO NHỮNG NGƯỜI HÀNH HƯƠNG HY VỌNG"
Chúng ta hãy cầu nguyện để Năm Thánh mở ra cho chúng ta sự tăng cường về đức tin, giúp chúng ta nhận biết Đức Kitô phục sinh ở giữa cuộc đời chúng ta, biến đổi chúng ta thành những người hành hương đầy hy vọng Kitô giáo.
Giải Đáp Hôn Nhân & Gia Đình
Hạt Giống Đức Tin
Chuyên Đề
Đang Online
We have 385 guests and no members online