“NGƯỜI MÔN ĐỆ ĐƯỢC SAI ĐI”

(Am 7,12-15; Ep 1,3-14;1,3-10; Mc 6,7-13)

Tu sĩ Inhaxiô Nguyễn Thanh Nhã, MF

Quý Ông bà và Anh chị em thân mến!

Trong những ngày vừa qua, phụng vụ Lời Chúa được thánh sử Máccô thuật lại cuộc đời công khai của Ngôi Hai Thiên Chúa, việc Chúa Giê-su cùng với các môn đệ ra đi thực thi sứ mệnh của Thiên Chúa.

cn 15 tn BNgười đã làm nhiều phép lạ, chữa lành các bệnh tật, cả về thân xác lẫn tinh thần và loan báo Tin Mừng Nước Trời đã gần đến. Lật lại các trang Kinh Thánh, chúng ta thấy: phép lạ Chúa cho sóng im biển lặng để củng cố đức tin cho các Tông đồ, Người cho con gái ông trưởng hội đường Gia-ia sống lại và chữa lành bệnh cho người phụ nữ bị băng huyết,…

Hơn nữa, trong đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe, Chúa Giê-su bắt đầu sai các Tông đồ đi rao giảng: “Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một” (Mc 6,7). Thật vậy, sứ vụ của các Tông đồ là sự tiếp nối sứ vụ của Chúa Giê-su, vì chính Người là Đấng được sai đến để cứu độ nhân loại. Nói cách khác, các Tông đồ sau những ngày tháng đi theo Thầy mình; họ được củng cố đức tin nhờ việc chứng kiến tỏ tường về các điều Thầy đã làm. Từ đó, các ông quyết định chọn con đường là đi theo Người trong việc thi hành sứ vụ và làm chứng tá cho Nước Trời. Đây chính là sứ vụ của Giáo hội và của mọi người Kitô hữu sau này. Vậy, khi đi thi hành sứ vụ các môn đệ được Chúa Giê-su chuẩn bị như thế nào?

Chắc hẳn, ai trong chúng ta khi đi đâu hay làm bất cứ công việc gì đều chuẩn bị những thứ cần thiết và các phương tiện thật hữu ích cho mình; ví như việc đi thi ở trường chúng ta cần chuẩn bị kiến thức, bút viết trước khi vào phòng thi,… hay người nông dân đi làm đồng cần phải có cuốc xẻng, chuẩn bị phân tro, hạt giống,… Thế nhưng với Chúa Giê-su thì khác hẳn, khi sai các môn đệ ra đi Người không mở trường lớp dạy các ông, không bắt các ông phải học về giáo lý cao siêu. Người ban cho các ông vũ khí là đức tin; quyền trên các thần ô uế. 

Và Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường; không được mang lương thực, bao bị, tiền dắt lưng, không được mặc hai áo; chỉ được mang gậy và mang dép đó là những điều cần thiết nhất mà Chúa muốn có nơi người môn đệ. Tất cả lời mời gọi đó là một sự từ bỏ những nhu cầu vật chất, những lo lắng bên ngoài. Chúa không muốn người môn đệ bị của cải bám víu, dễ ảnh hưởng xấu đến đời sống chứng tá về sự nghèo khó; qua đó, Người chọn cho các ông một giá trị cao đẹp về tinh thần. Tất cả những điều đó Chúa muốn nơi các môn đệ một tinh thần thanh thoát sẵn sàng sống với sứ vụ mà Người đã ủy thác. Đúng thế, mục đích Người muốn các môn đệ hướng tới điểm chính yếu là việc loan báo Tin Mừng: “kêu gọi mọi người hãy sám hối và tin vào Tin Mừng” (Mc 6,12).

Tiếp tục với lời giáo huấn của Chúa Giê-su, thánh Mác-cô diễn tả việc: “Người bảo các ông; bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi” (Mc 6,10). Đây là cách chọn lựa tốt nhất cho các môn đệ, như một sự từ bỏ ngay cả đến chỗ ở; Chúa muốn người môn đệ biết đón nhận mọi vui buồn, sướng khổ và không nên khước từ hay lùi bước. Đó chính là tinh thần Chúa muốn nơi người môn đệ; một sự phó thác, sống quên mình từ bỏ những bận tâm về của cải vật chất; hướng tới cuộc sống thanh thoát sẵn sàng nói về Chúa cho mọi người.

Kính thưa cộng đoàn, từ khi Chúa “lên núi và gọi đến với Người những kẻ Người muốn… Người lập Nhóm Mười Hai để các ông ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng” (Mc 3,13-14). Rồi Người dùng một số dụ ngôn để dạy cho các ông những bài học trong đời sống đức tin và khi các ông đang còn hoài nghi thì Chúa Giê-su đã thêm đức tin cho các ông bằng việc làm phép lạ. Đến lúc này đây, khi các ông được sai đi; chính Chúa Giê-su đã ban cho các ông quyền năng làm những điều như Ngài. Có lẽ, mở đầu cho một sứ vụ cao cả là được chia sẻ một sứ mệnh cùng Thầy; các ông là những học trò không nhiều thì ít cũng cảm thấy ngỡ ngàng, nhưng với lòng tin Thầy sẽ luôn ở cùng các ông mọi ngày cho đến tận thế là sức mạnh giúp các ngài sẵn sàng lên được rao truyền chân lý.

Với các môn đệ, những người được trực tiếp Chúa Giê-su sai đi rao giảng Tin Mừng, làm phép rửa, và ban cho các ngài quyền tha tội. Nhờ ơn Chúa Thánh Thần mà mỗi người; tùy khả năng đón nhận và chia sẻ cho người khác những ơn lành đó. Trong Tin Mừng, lệnh truyền của Chúa Giê-su được thuật lại cách rõ ràng, theo thánh Mát-thêu; “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em” (Mt 28,19). Với thánh Mác-cô: “Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án. Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ” (Mc 16,15-17).

Phần chúng ta, khi lãnh nhận Bí tích Rửa Tội chúng ta được trở thành người Kitô hữu, người môn đệ của Chúa Giê-su. Chúng ta được mời gọi sống chứng tá trong vai trò là một ngôn sứ - tư tế - vương đế mà Chúa đã thông ban; từ đó từng người có thể tiếp nối sứ mệnh này.

Như thế, người môn đệ được Chúa sai đi là người luôn sống can đảm và trung thành với những gì Chúa truyền dạy; sống từ bỏ mọi thứ vướng bận bởi của cải vật chất, biết chọn lối sống dấn thân làm chứng cho sự thật. Khi nhìn về lịch sử truyền giáo của Giáo hội, chúng ta được chiêm ngắm mẫu gương của thánh Phan-xi-cô Xa-vi-ê, ngài là một nhà truyền giáo nổi tiếng; ngài đến nhiều nơi trên khắp thế giới, với những khó khăn về ngôn ngữ nhưng ngài đã vượt qua tất cả, Ngài đã rao giảng Tin Mừng bằng chính đời sống của mình.

Bên cạnh đó, chúng ta còn có hình ảnh tuyệt đẹp của vị chứng nhân đức tin và niềm hy vọng; Đấng đáng kính Đức Cố Hồng y Phan-xi-cô Xa-vi-ê Nguyễn Văn Thuận, ngài nói với mọi người cùng cảnh với mình: “mọi thứ rồi sẽ qua đi, hành trang lớn nhất của con người là niềm tin vào Đức Ki-tô; vì mọi thứ chúng ta mang theo rồi sẽ hư mất chỉ có đức tin là vững bền”. Ước gì mỗi người chúng ta, luôn sẵn sàng chuẩn bị cho mình những hành trang cần thiết trong đời sống đức tin và can đảm từ bỏ mọi phương tiện không cần thiết để trở nên người môn đệ được Chúa sai đi trên trần gian này.

Cuối cùng, qua đoạn Lời Chúa hôm nay; chúng ta cầu xin Chúa hướng dẫn để mỗi người khi được mời gọi ra đi loan báo Tin Mừng; biết dùng đời sống đức tin chứng tá của mình mang Chúa đến mọi người xung quanh. Để rồi mỗi chúng ta không còn bỡ ngỡ với lời của Đức Cố Giáo hoàng Phaolô VI đã nói: “Người thời nay tin vào các chứng nhân hơn là thầy dạy, và nếu họ có tin vào thầy dạy là vì các thầy dạy ấy đã là những chứng nhân”.