Xin cho chúng ta biết dám yêu như Thầy: yêu cách khiêm nhu, yêu đến cùng, yêu không đòi đáp trả. Vì trong hành vi yêu thương ấy, một mầm sống Phục Sinh sẽ bừng lên – thiêu cháy những lạnh lẽo, và thắp sáng cả cõi tình người.

Suy Niệm Lời Chúa – Chúa Nhật V Phục Sinh Năm C

 

Lời Chúa: Cv 14, 21b-27; Kh 21, 1-5a; Ga 13, 31-33a.34-35

 

Bài đọc 1: Cv 14,21b-27

Hai Tông Đồ tập họp Hội Thánh và kể lại tất cả những gì Thiên Chúa đã cùng làm với hai ông.

Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.

21b Hồi ấy, sau khi đã loan Tin Mừng cho thành Đéc-bê và nhận khá nhiều người làm môn đệ, ông Phao-lô và ông Ba-na-ba trở lại Lýt-ra, I-cô-ni-ô và An-ti-ô-khi-a. 22 Hai ông củng cố tinh thần các môn đệ, và khuyên nhủ họ giữ vững đức tin. Hai ông nói : “Chúng ta phải chịu nhiều gian khổ mới được vào Nước Thiên Chúa.” 23 Trong mỗi Hội Thánh, hai ông chỉ định cho họ những kỳ mục, và sau khi ăn chay cầu nguyện, hai ông phó thác những người đó cho Chúa, Đấng họ đã tin.

24 Hai ông đi qua miền Pi-xi-đi-a mà đến miền Pam-phy-li-a, 25 rao giảng lời Chúa tại Péc-ghê, rồi xuống Át-ta-li-a. 26 Từ đó hai ông vượt biển về An-ti-ô-khi-a, là nơi trước đây các ông đã được giao phó cho ân sủng của Thiên Chúa để làm công việc vừa mới hoàn thành.

27 Khi tới nơi, hai ông tập họp Hội Thánh và kể lại tất cả những gì Thiên Chúa đã cùng làm với hai ông, và việc Người đã mở cửa cho các dân ngoại đón nhận đức tin.

Bài đọc 2: Kh 21,1-5a

Thiên Chúa lau sạch nước mắt họ.

Bài trích sách Khải huyền của thánh Gio-an tông đồ.

1 Tôi là Gio-an, tôi thấy trời mới đất mới, vì trời cũ đất cũ đã biến mất, và biển cũng không còn nữa. 2 Và tôi thấy Thành Thánh là Giê-ru-sa-lem mới, từ trời, từ nơi Thiên Chúa mà xuống, sẵn sàng như tân nương trang điểm để đón tân lang. 3 Rồi tôi nghe từ phía ngai có tiếng hô to : “Đây là nhà tạm Thiên Chúa ở cùng nhân loại, Người sẽ cư ngụ cùng với họ. Họ sẽ là dân của Người, còn chính Người sẽ là Thiên-Chúa-ở-cùng-họ. 4 Thiên Chúa sẽ lau sạch nước mắt họ. Sẽ không còn sự chết ; cũng chẳng còn tang tóc, kêu than và đau khổ nữa, vì những điều cũ đã biến mất.”

5a Đấng ngự trên ngai phán : “Này đây Ta đổi mới mọi sự.”

 

Tin Mừng: Ga 13,31-33a.34-35

Thầy ban cho anh em một điều răn mới, là anh em hãy yêu thương nhau.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

31 Khi Giu-đa ra khỏi phòng tiệc ly, Đức Giê-su nói : “Giờ đây, Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người. 32 Nếu Thiên Chúa được tôn vinh nơi Người, thì Thiên Chúa cũng sẽ tôn vinh Người nơi chính mình, và Thiên Chúa sắp tôn vinh Người.

33a “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi. 34 Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau ; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em. 35 Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này : là anh em có lòng yêu thương nhau.”

 

Suy Niệm:

YÊU NHƯ THẦY – LỬA PHỤC SINH BỪNG CHÁY GIỮA NHÂN GIAN

Kính thưa quý cha và toàn thể quý thầy!

Có lần, một linh mục già kể lại: Trong một trại tị nạn châu Phi – nơi nắng đốt rát da và đói khát len vào từng hơi thở – một nữ tu lặng lẽ mỗi sáng đi qua các túp lều, rửa vết thương, đút cháo cho trẻ mồ côi, và an ủi những người hấp hối. Một phóng viên phương Tây, chứng kiến cảnh ấy, xúc động thốt lên: “Tôi sẽ không làm công việc này, dù có trả tôi cả triệu đô.” Nữ tu chỉ mỉm cười: “Tôi cũng vậy. Tôi không làm vì tiền. Tôi làm vì tôi yêu.” Xin được chia sẻ với cộng đoàn ý tưởng yêu như Thầy đã yêu.

Tình yêu, khi không dựa vào tư lợi, lại trở thành một sức mạnh bùng cháy. Ngay giữa đổ nát và cùng cực, một ngọn lửa âm thầm đã bừng lên, không phải từ ánh sáng mặt trời, nhưng từ một trái tim cháy rực. Đó chính là ngọn lửa mà Đức Giêsu để lại cho nhân loại bằng lời trăn trối thẳm sâu: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13,34). Lời ấy không chỉ là một điều răn, mà là di chúc thiêng liêng, được ký kết bằng máu trong đêm tối phản bội, và đóng ấn bằng bình minh Phục Sinh.

Thật vậy, “Yêu như Thầy” không được công bố giữa vinh quang thiên đàng, mà trong căn phòng chật hẹp nơi Giuđa vừa ra đi, và bóng tối phủ xuống. Khi nhân loại phản bội, Thiên Chúa gieo xuống một hạt giống tình yêu. Yêu như Thầy là yêu đến tận cùng, yêu không điều kiện, yêu không giữ lại điều gì cho mình: cúi xuống để rửa chân, giang tay để chịu đóng đinh, hiến trọn để ban sự sống. Đó là tình yêu mang hình thù thập giá, nhưng cháy bằng ngọn lửa Phục Sinh.

Bài đọc I hôm nay kể lại hành trình loan báo Tin Mừng của Phaolô và Banaba: giữa bao hiểm nguy, bị chống đối, bị ném đá tưởng đã chết, họ vẫn tiếp tục loan truyền tình yêu của Đức Kitô. Không chỉ loan báo bằng lời, họ còn khích lệ các tín hữu: “Phải trải qua nhiều gian truân mới được vào Nước Thiên Chúa” (Cv 14,22). Tình yêu chân thật không né tránh thập giá, nhưng đi xuyên qua nó. Phaolô, người từng bắt đạo, nay mang trong thân thể mình những dấu tích của Tình Yêu bị đóng đinh. Phaolô đã yêu như Thầy yêu – bằng chính máu mình.

Và tình yêu đó không hề lụi tàn. Trong bài đọc II, thánh Gioan thị kiến thấy “Trời mới, đất mới”, và một Thành Thánh – Giêrusalem mới – từ trời xuống như tân nương trang điểm cho tân lang. Thiên Chúa ở giữa nhân loại. Mọi đau khổ, nước mắt, chết chóc bị xóa sạch. Ấy chính là hoa trái của tình yêu được sống đến tận cùng: nơi nào có yêu như Thầy, nơi đó bắt đầu một trời mới. Không phải ở tận cõi đời sau, nhưng khởi đi từ hôPm nay – nơi mỗi người Kitô hữu biết sống như bánh bẻ ra.

Thánh lễ chính là điểm hẹn nơi Tình Yêu hóa thân. Chúng ta không đến để hoàn thành bổn phận, nhưng để được thắp lửa, để trở thành “bánh” cho anh em mình. Nếu không yêu như Thầy, mọi phụng vụ chỉ là nghi thức. Nhưng nếu có tình yêu, thì từng ánh mắt trao nhau cũng là một cuộc gặp gỡ thần linh.

Yêu như Thầy – đó là hành trình vượt qua mọi “đêm tối”: bị hiểu lầm mà vẫn mở lòng, bị loại trừ mà vẫn thứ tha, bị quên lãng mà vẫn phục vụ. Khi chúng ta yêu như thế, không phải chúng ta đánh mất chính mình, nhưng là tìm lại chính hình ảnh Thiên Chúa trong ta. Và giữa thế gian đầy băng giá, lòng chúng ta trở thành một Giêrusalem mới – nơi Thiên Chúa cư ngụ.

Kính thưa quý cha và quý thầy,

Xin cho chúng ta biết dám yêu như Thầy: yêu cách khiêm nhu, yêu đến cùng, yêu không đòi đáp trả. Vì trong hành vi yêu thương ấy, một mầm sống Phục Sinh sẽ bừng lên – thiêu cháy những lạnh lẽo, và thắp sáng cả cõi tình người.