Muốn thốt lên được: “Chúa đó!”, cần phải sống thân tình, sống gần, sống thật với Chúa. Cần có một trái tim biết ghi nhớ, một linh hồn biết gẫm suy, một đời sống đức tin không hời hợt.

Suy Niệm Lời Chúa - Chúa Nhật III Phục Sinh – Năm C

 

Lời Chúa: Cv 5, 27b-32. 40b-41; Kh 5, 11-14; Ga 21, 1-14

 

Bài đọc 1: Cv 5,27b-32.40b-41

Về những sự kiện đó, chúng tôi xin làm chứng, cùng với Thánh Thần.

Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.

27b Bấy giờ, vị thượng tế hỏi các Tông Đồ rằng : 28 “Chúng tôi đã nghiêm cấm các ông không được giảng dạy về danh ấy nữa, thế mà các ông đã làm cho Giê-ru-sa-lem ngập đầy giáo lý của các ông, lại còn muốn cho máu người ấy đổ trên đầu chúng tôi !” 29 Bấy giờ ông Phê-rô và các Tông Đồ khác đáp lại rằng : “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời người phàm. 30 Đức Giê-su đã bị các ông treo lên cây gỗ mà giết đi ; nhưng Thiên Chúa của cha ông chúng ta đã làm cho Người trỗi dậy, 31 và Thiên Chúa đã ra tay uy quyền nâng Người lên, đặt làm thủ lãnh và Đấng Cứu Độ, hầu đem lại cho Ít-ra-en ơn sám hối và ơn tha tội. 32 Về những sự kiện đó, chúng tôi xin làm chứng, cùng với Thánh Thần, Đấng mà Thiên Chúa đã ban cho những ai vâng lời Người.”

40b Bấy giờ, họ cho gọi các Tông Đồ lại và cấm các ông không được nói đến danh Đức Giê-su, rồi thả các ông ra. 41 Các Tông Đồ ra khỏi Thượng Hội Đồng, lòng hân hoan bởi được coi là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giê-su.

 

Bài đọc 2: Kh 5,11-14

Con Chiên đã bị giết nay xứng đáng lãnh nhận phú quý và uy quyền.

Bài trích sách Khải huyền của thánh Gio-an tông đồ.

11 Tôi là Gio-an, tôi thấy, và tôi nghe tiếng muôn vàn thiên thần ở chung quanh ngai, các Con Vật và các Kỳ Mục. Số các thiên thần có tới ức ức triệu triệu. 12 Các vị lớn tiếng hô :

“Con Chiên đã bị giết nay xứng đáng lãnh nhận

phú quý và uy quyền, khôn ngoan cùng sức mạnh,

danh dự với vinh quang, và muôn lời cung chúc.”

13 Tôi lại nghe mọi loài thụ tạo trên trời, dưới đất, trong lòng đất, ngoài biển khơi và vạn vật ở các nơi đó, tất cả đều tung hô :

“Xin kính dâng Đấng ngự trên ngai và Con Chiên

lời chúc tụng cùng danh dự, vinh quang và quyền năng

đến muôn thuở muôn đời !”

14 Bốn Con Vật thưa : “A-men.” Và các Kỳ Mục phủ phục xuống thờ lạy.

 

Tin Mừng: Ga 21,1-19 

Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho môn đệ ; rồi cá, Người cũng làm như vậy.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.

1 Khi ấy, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này. 2 Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. 3 Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông : “Tôi đi đánh cá đây.” Các ông đáp : “Chúng tôi cùng đi với anh.” Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.

4 Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su. 5 Người nói với các ông : “Này các chú, không có gì ăn ư ?” Các ông trả lời : “Thưa không.” 6 Người bảo các ông : “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.” Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. 7 Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô : “Chúa đó !” Vừa nghe nói “Chúa đó !”, ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển. 8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước.

9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. 10 Đức Giê-su bảo các ông : “Đem ít cá mới bắt được tới đây !” 11 Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. 12 Đức Giê-su nói : “Anh em đến mà ăn !” Không ai trong các môn đệ dám hỏi “Ông là ai ?”, vì các ông biết rằng đó là Chúa. 13 Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông ; rồi cá, Người cũng làm như vậy. 14 Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.

15 Khi các môn đệ ăn xong, Đức Giê-su hỏi ông Si-môn Phê-rô : “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy hơn các anh em này không ?” Ông đáp : “Thưa Thầy có, Thầy biết con thương mến Thầy.” Đức Giê-su nói với ông : “Hãy chăm sóc chiên con của Thầy.” 16 Người lại hỏi : “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không ?” Ông đáp : “Thưa Thầy có, Thầy biết con thương mến Thầy.” Người nói : “Hãy chăn dắt chiên của Thầy.” 17 Người hỏi lần thứ ba : “Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có thương mến Thầy không ?” Ông Phê-rô buồn vì Người hỏi tới ba lần : “Anh có thương mến Thầy không ?” Ông đáp : “Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự ; Thầy biết con thương mến Thầy.” Đức Giê-su bảo : “Hãy chăm sóc chiên của Thầy. 18 Thật, Thầy bảo thật cho anh biết : lúc còn trẻ, anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn.” 19 Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế rồi, Người bảo ông : “Hãy theo Thầy.”

 

Suy Niệm:

“CHÚA ĐÓ!”

Anh chị em thân mến,

Thiên Chúa không im lặng. Người vẫn không ngừng nói, không ngừng hiện diện, không ngừng nhắc nhở. Tuy nhiên, không phải lúc nào Người cũng nói bằng tiếng sấm, hiện ra trong ánh sáng. Cũng không phải lúc nào lời Người cũng dễ nhận, dễ nghe. Đôi khi, tiếng Chúa vang lên như một câu nói vu vơ, một ý tưởng thoáng qua, một biến cố tưởng chừng như không liên quan. Như các môn đệ năm xưa trên biển hồ, con người hôm nay cũng dễ bị lạc giữa muôn vàn tiếng động. Chỉ những ai yêu mến, lặng thinh, chăm chú, người ấy sẽ thốt lên được: “Chúa đó!” - như lời của Gioan đã thốt lên khi nhận ra Đức Giêsu Phục Sinh. Từ câu thốt lên của Gioan, bài giảng hôm nay mời gọi suy tư về hành trình nhận ra tiếng Chúa trong từng biến cố cuộc đời.

Giữa khung cảnh mờ sương của buổi sớm trên biển hồ Tibêria, sau một đêm đánh cá mệt nhọc mà không được gì, các môn đệ hẳn chẳng còn mong đợi điều gì. Thế nhưng, một người lạ hiện ra trên bờ, chỉ cho họ thả lưới bên phải thuyền. Mẻ cá lạ lùng xảy ra – lưới đầy mà không rách. Và chính trong khoảnh khắc ấy, Gioan – người môn đệ Chúa yêu – đã thốt lên hai tiếng đơn sơ mà đầy xác tín: “Chúa đó!” Đây là hành động của đức tin. Không phải ai trong nhóm cũng nhận ra Người. Không phải Phêrô, người vốn bốc đồng. Không phải các bạn chài khác. Chỉ Gioan. Vì sao? Vì ông có một tâm hồn bén nhạy, lòng mến thiết tha. Vì tình yêu giúp mở mắt đức tin. Chỉ trái tim từng tựa ngực Thầy trong bữa Tiệc Ly mới có thể rung lên trước hơi thở quen thuộc của Đấng Phục Sinh, dù Người đang ẩn mình sau một hình dạng khác. Gioan nhận ra Chúa, không phải nhờ ánh sáng thị giác, nhưng nhờ ánh sáng nội tâm, ánh sáng của người đã từng gắn bó, từng lắng nghe, từng sống sâu với Chúa.

Muốn thốt lên được: “Chúa đó!”, cần phải sống thân tình, sống gần, sống thật với Chúa. Cần có một trái tim biết ghi nhớ, một linh hồn biết gẫm suy, một đời sống đức tin không hời hợt.

Ngày nay, Chúa không hiện ra như trên bờ hồ Tibêria. Người không bước đến giữa chúng ta với hình hài rõ ràng, không lên tiếng gọi tên từng người. Thế nhưng, tiếng Người vẫn vang vọng – qua những trung gian khiêm hạ, qua từng mảnh đời, từng biến cố, từng câu chuyện đời thường. Tiếng Chúa không đến trực tiếp, nhưng vọng qua những biến cố. Tiếng Chúa có thể là một lời khuyên từ người mẹ, một ánh nhìn nghiêm nghị của người cha, một lời khích lệ bất ngờ từ một người bạn, một ý tưởng bất chợt xuất hiện khi đọc sách, một cảm hứng thiêng liêng khi cầu nguyện. Cũng có khi, đó là một biến cố khiến lòng mình xao động – một lần thất bại, một cơn bệnh, một cuộc gặp gỡ định mệnh. Không gì vô nghĩa khi có Chúa ở trong.

Thiên Chúa không ngừng nói với nhân loại. Nhưng Người ẩn mình sau những lớp vỏ đời thường, để ai có mắt thì thấy, có tai thì nghe. Vấn đề không phải là Chúa không nói, mà là con người không lắng nghe. Không nghe được vì tâm hồn đã đầy ắp tiếng ồn: của những lo toan, phiền muộn, của cái tôi, định kiến, của sự hoài nghi, ngờ vực.

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ!

Để có thể nhận ra tiếng Chúa qua từng biến cố, từng con người, từng lời nói tưởng như ngẫu nhiên, cần tập sống với một thái độ nội tâm đặc biệt:

Tâm hồn gẫm suy: Như Mẹ Maria, người “ghi nhớ mọi điều ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng” (Lc 2,19). Lắng nghe Chúa đòi hỏi sự lặng thầm. Mỗi ngày, dành ít phút để hồi tâm, để chiêm niệm lại những gì đã xảy ra – có thể là một điều nhỏ, nhưng chất chứa tiếng nói thì thầm của Chúa.

Cầu nguyện liên lỉ: Không phải chỉ là đọc kinh, nhưng là đối thoại thật sự với Chúa. Trong thinh lặng, trong nước mắt, trong những khoảnh khắc đơn độc, Chúa nói rõ hơn và ta nghe chính xác hơn nhiều so với lúc mọi sự suôn sẻ.

Lắng nghe Lời Chúa: Kinh Thánh là nơi tiếng Chúa vang vọng mỗi ngày. Một câu Lời Chúa trong Thánh lễ có thể là đèn soi cho cả một hành trình. Cần để Lời Chúa trở thành lăng kính để nhìn cuộc đời.

Vâng phục những trung gian: Biết đón nhận những lời dạy, lời sửa, lời nhắc từ người khác – cả khi những lời đó không dễ nghe. Có thể chính trong sự bất ngờ, nghịch chiều đó, Chúa đang nhắn gửi điều gì đó cần thay đổi.

Siêng năng đọc sách thiêng liêng: Chúa khơi gợi cách giải quyết nơi những trang sách chúng ta đọc khi gặp phải khó khăn, khủng hoảng. Một câu tâm đắc đúng ngay với tâm trạng buồn chán, cô đơn. Một tư tưởng sâu sắc làm biến đổi tâm hồn lúc chúng ta gặp khó khăn, sầu khổ.

Tóm lại, “Chúa đó!” – một lời tuy ngắn gọn nhưng hàm chứa một hành trình dài: hành trình của tình yêu, của chiêm niệm, của gắn bó, của nhận ra điều phi thường trong cái bình thường. Chúa vẫn đang ở đó – trong từng người gặp gỡ, trong từng ngày sống, trong từng tiếng nói nhỏ bé. Ước gì mỗi người chúng ta, như Gioan năm xưa, có thể thốt lên giữa biển đời mênh mông: “Chúa đó!”